DẪN NHẬP
Việc tu tập để muốn thuận lợi thì người hành trì phải có duyên phước và luôn trao dồi học hỏi kiến thức ở nhiều người và nhiều hình thức để giúp mình tiến tu, chính cái học hỏi nhiều người tạo cho mình có nhận thức, có được động lực thúc đẩy tiến lên. Một người tu tập gặp nhiều thuận duyên và có nhiều tài năng và có được đức độ kinh nghiệm là do tích lũy ở quá khứ và biết tinh tấn tu tập không lơ là và không ỷ lại, luôn luôn rèn luyện trao dồi kiến thức và phương pháp tu tập và thấy được sự vô thường sự nguy hiểm của nhân quả tội phước và công sức mồ hôi của bao người quan tâm giúp đỡ và có được phần nào để đền đáp cho người và thực hiện ý nguyện phụng sự chúng sanh..
NỘI DUNG
I. MỐI QUAN HỆ GIỮA TA VỚI NHIỀU NGƯỜI KHI TU TẬP VÀ LÀM PHẬT SỰ
Chúng ta biết khi sống thì bắt buộc chúng ta phải có quan hệ và tiếp xúc nhiều người, nhưng con người thì có ý tưởng không đồng nhau, mỗi người một ý chịu sự chi phối bởi các nghiệp nên khó thống nhất, nhưng do sống chung tập thể và có đối tác để làm việc hay trao đổi tu tập hay cùng nhau trợ duyên thì phải sống chung, nhưng để hòa hợp thì phải có nhân duyên thì mới dễ dàng trong sinh sống, còn nếu thấy không có duyên nhưng gặp trường hợp bắt buộc hay muốn thể hiện sự tu muốn nâng cao trình độ tu bằng cách đối diện với người chưa có duyên cụ thể là tạo duyên cho họ thân thiện và sau đó khéo léo trong quan hệ nói chuyện và nhất là biết chìu họ và từ từ chiêu cảm tạo sự thống nhất đóng gớp nhau. Vấn đề này vừa giúp cho ta sống không khó chịu với người không đủ duyên và mở rộng được tâm từ và biết thông cảm và chia sẻ với nhiều người từ đó giúp ta vượt qua những khó khăn, những khó chịu trong tu tập và nhất là tập đối diện với sanh tử vì có rèn luyện tâm trong mọi hành động không cho nó khởi niệm xấu và phiền giận thì mới đến khi bịnh hoạn hay ai làm gì buồn có đủ năng lực và chánh niệm để vượt qua không bị chi phối bởi ngoại cảnh. Chúng ta muốn quan hệ hợp tác chiêu cảm nhiều người chúng ta phải có đức độ có nhiều ưu điểm và có khả năng giáo hoá nhiếp phục được đại chúng… vì vị lãnh đạo có trách nhiệm rất lớn vừa coi chúng làm việc vừa bám sát theo dõi để nâng cao trình độ tu tập và kiến thức để đáp ứng phát triển công việc và nhờ có tu nên mới có những cách ứng xử và thái độ hành động đạo đức của người tu là không tham, sân, si, không tranh cải hơn thua, vô ngã, không còn chấp mà ngược lại còn tinh tấn tu tập và phát triển cho tổ chức ngày một tốt hơn, vì có tu nên phát triển trí tuệ và phước báu giúp thuận lợi trong làm việc để hỗ trợ tài năng, kiến thức trong hoạt động hoằng pháp.
Trong quan hệ chúng ta gặp rất nhiều khó khăn như ngoại cảnh, ngũ dục dễ làm cho tâm ô nhiễm khởi niệm xấu ác và hành động không tốt, do bản tánh con người còn phàm thì bị chi phối nghiệp trong quá khứ và sự chi phối này nhiều hay ít là tùy phước báu và sự tu tập của từng người. Để khắc phục thì chúng ta phải tinh tấn tu. Khi còn giai đoạn tu tập uốn nắn thì chúng ta rán tu tập, muốn ra hoằng pháp phải có kinh nghiệm tu tập có trình độ chuyên môn và có thời gian tu tập vững vàn về tâm thì mới cho ra hoạt động tiếp xúc với cảnh, vì ngày nay ngoại cảnh rất phức tạp dễ làm con người say đắm, nhiều người khổ đau và xã hội loạn lạc là do tác động ngoại cảnh nhưng cái chính là do tâm mỗi người, cũng chính do vị thầy cho đệ tử ra tiếp cảnh sớm và không biết căn cơ của đệ tử nên bị hư hỏng và có thể ra đời. Vấn đề này cũng khó xác định tuyệt đối được vì do thầy còn phàm còn đang tu chưa có kinh nghiệm nhiều và gặp thời mạt pháp nhiều vấn đề cần làm cho Phật giáo không có ai nên bắt buộc cho đệ tử đi học sớm và cho ra làm nhiều công việc. Nhưng chúng ta nếu gặp trường hợp này nếu là đệ tử ta nên biết trước tình thế ngày nay mà lo trao dồi kinh nghiệm và tu tập. (GIAI ĐOẠN NÀY CHỈ CÓ ĐỆ TỬ NÀO CÓ Ý THỨC MỚI RÈN LUYỆN TRƯỚC VÀ BIẾT LO TU TẬP, NGƯỜI BIẾT LO LÚC NÀO CŨNG MỆT NHƯNG CÓ TÍN KỶ CÀN) để thấy rõ các pháp là vô thường và tập rèn luyện tâm và quán tam pháp ấn…để sau này gặp duyên thì có đủ khả năng mà đối diện cảnh và có năng lực mà làm. Cũng chính do thầy cho vô xuất gia dễ mà không xem coi căn cơ đệ tử thế nào mới cho xuất gia, tệ nào cũng phải có trình độ, có tu tập trước.. thì mới khi vô mà vững vàn về tâm để đi học và làm Phật sự được tốt. Bên cạnh đó khi cho vô tu tập người thầy còn phải quan tâm thường xuyên nung đúc tâm trí trao dồi kinh nghiệm tu tập để vững vàn về tâm
Trong lúc quan hệ và tiếp chúng ta gặp trở ngạy hay khó chịu như bịnh hoạn bị người chê chỉ trích hãm hại hay nói không nghe là do nhân quá khứ và hiện tại không lo tạo nhân và lo tu tập. Vì đây là duyên nghiệp nên gặp nhưng cảnh như xã hội phức tạp chúng sanh nghiệp năng không chịu tu chỉ muốn hưởng thụ nên khi ta nói đến tu tập là không chịu và tán thành mà còn khảo ta không cho ta tu tập, khi hội chúng hòa hợp nhau là vị lãnh đạo có đức độ biểu hiện hội chúng còn phước nên chịu hợp tác với nhau đóng góp để phát triển tổ chức. Còn nếu hết duyên và vị lãnh đạo thiếu duyên và đức độ thì nói không ai nghe toàn là bàn ra, mà còn chỉ trích phản bác nói xấu, kích động làm chúng lộn xộn, cũng vì do vị lãnh đạo không đủ đức độ và không biết tạo nhân gầy dựng và khuyến khích huynh đệ đóng góp phục vụ… Cho nên để giải quyết vấn đề này chúng ta phải trang bị đôi ngũ để xử lý họ không nên quá dễ với những người này, nhưng cũng từ bi cho họ bằng cách cho quà hay khuyên khích họ làm thiện tu tập nếu có chuyển biến thì mới cho tiến tu lên cao.
Khi làm Phật sự có rất nhiều công việc có trách nhiệm rất nhiều nhưng để hoàn thành và đúng mục tiêu cũng như để đem đến kết quả tốt không ảnh hưởng nhiều người thì ta phải lanh lợi, theo dõi quá trình diễn ra…Nhất là cách đối phó và tiếp cận những thông tin những vấn đề bên ngoài tác động đến tổ chức thì có cách nhanh chống xử lý kịp thời, nhưng để xử lý tốt thì chúng ta phải có kinh nghiệm tu tập để chấp nhận hay có cách giải quyết nhanh nhất và tốt nhất. Khi lãnh trách nhiệm thì đâu có thời gian tu tập mà toàn là lo công việc vì thế nếu không có phương pháp làm việc và khéo điều động kết nối người hợp tác hay có lực tu thì dễ phiền não hay khó hoan thành công việc và trách nhiệm
Chúng ta biết rằng tu tập và hoằng pháp ngày nay không phải dễ, dễ không là do mình do phước báu của mình nhưng do quy luật sinh diệt nên dù ta có cố gắng nhưng gạp thời khó hhoằng pháp thì không nên thể hiện vì sợ khó thành công. Phải có sự lập luận giỏi hiểu biết nhiều biết nhiều phương tiện để tuỳ duyên với nhiều người nhưng có tâm vững vàn về đạo, có được phước báu nhân duyên đủ nên mới tự tin trong việc dùng phương tiện để hoá độ người vì khi phương tiện hay ra làm Phật sự thì chúng ta phải hạ mình xuống tuỳ duyên lúc đó làm giảm giá trị của đaọ Phật sẽ làm giảm sức tu và tiêu phước, nhưng để làm được thì cụ thể là tâm không bám níu vào vật chất hay không chấp và cảnh để khi gặp những cảnh nghịch không bị chi phối có đủ đức độ để chiêu cảm người có đủ khả năng và kinh nghiệm tu tập để giáo hoá người, nói họ chịu nghe và chấp nhận
Để thể hiện một vị lãnh đạo hay làm một vị về tinh thần thì chúng ta phải có năng lực có đức độ có thần lực để nói người nghe hay chiêu cảm được người, bằng cách phải tích luỹ ngay từ giai đoạn đầu tu tập tích luỹ. Hiện nay vị nào mà làm được nhiều hoạt động giỏi được nhiều người ủng hộ và chấp hành nghiêm túc là do nhiều kiếp trước ở quá khứ có tu tập. Muốn làm thầy của trời người thì phải xứng đáng là bậc thầy phải có lý lịch rõ ràng nghiêm túc không tạo tội lỗi nhiều, phải có nhiều phước báu. Chúng ta muốn có được thì cũng phải trải qua thời gian rèn luyện, thậm chí cả nhiều kiếp mới được, nếu ta có phước duyên, căn cơ tu thời trước hay biết tích luỹ nhân thì bây giờ học và tu rất tiến biết tạo nhiều công đức để góp phần sớm thành tựu. Vấn đề khó cho ta là không có thầy hướng dẫn cụ thể nên ta mập mờ trong việc hành trì tạo nhân nên khó sinh nhiều công đức và khó thành tựu đạo quả. Ngày nay chúng ta chỉ theo quán tính là học ở nhiều người rồi hành tự do theo thối quen, cho nên làm mất nhiều thời gian giống như không biết đường thì đi lòng vòng lâu đến đích được.
Một tổ chức phát triển hay một người giỏi là do biết tu tập, biết vận dụng đạo vào trong quá trình làm việc. Khi một người mà có tu tập và học hỏi thì giúp phát triển trí tuệ và có được nhận thức đúng đắn trong nhà đạo. Từ đó tâm không còn tham chấp trong khi làm Phật sự hay tu tập, mà còn tích cực tạo nhiều hạnh lành và chiêu cảm đến nhiều người giúp nhiều người tiến tu và giúp ta sớm thành tựu đạo quả. Sau khi hiểu phương pháp rồi ứng dụng hành trì vào thực tế trong cuộc sống tu tập ngày ngày luyện tâm không cho phiền não khởi niệm nếu có khởi niệm hay hành động sai thì biết mình đang sai và sai này là do phương tiện vì hoàn cảnh xã hội nên phải nhập thế. Nhưng nhờ có tu và có tìm hiểu pháp giải thoát nên quay về những phương pháp hành trì để trở về giáo pháp của Phật không quá đà. Nhưng do căn tánh chúng sanh mà thông cảm và tuỳ duyên nhưng không quá, tuỳ duyên mà làm thay đổi tâm ta dễ làm ta lay chuyển vì ta còn nhỏ. Nếu dễ quá mà không chiêu cảm được người ngược lại còn thay đổi cả ta đi mất. Do đó phải cẩn thận khi tiếp cận với những chúng sanh căn cơ thấp chưa hiểu đạo vì sợ dễ hư. Nhưng ngày nay đa số là nhưng người có tư tưởng mới chỉ lo toàn những việc bên ngoài ít ai chịu hướng vào tâm tu tập, cũng có người chịu nghe nhưng do môi trường và không có người hướng dẫn nghiêm khắc nên không thức tỉnh và thúc đẩy ý chí, kiên trì của họ. Cho nên để hướng dẫn họ tu được thì chúng ta phải thấy đủ duyên và nên tạo duyên và có khả năng chiêu cảm mới đủ lực chuyển hoá họ được. Còn bây giờ chúng ta không lo trao dồi cứ lo chuyện bên ngoài không thì làm sao có đủ nội lực mà làm chủ lấy tâm khi cảnh đến làm sao có đủ phước mà từ bi cứu người và có kinh nghiệm đâu mà hướng dẫn người tu tập.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét