Phương châm: Tổ chức hoạt động thành lập trước là nhằm xây dựng cộng đồng để tạo sự gắn kết tình bạn và thanh niên trẻ tuổi cùng nhau hợp tác đoàn kết xây dựng ở nhiều mặt, và nhiều kỹ năng để cống hiến cho xã hội ở nhiều lĩnh vực văn hoá, từ thiện. Ngoài ra còn tham gia các hoạt động ngoại khoá để tạo sự hứng thú khi tham gia. Bên cạnh còn rèn luyện kỹ năng tiếp xúc, giao lưu với nhau nhằm tạo sự dạn dĩ, hoạt bác, và quản lý cho nhau để có cái nhìn rộng đến nhiều mặt, và nhiều người.
Kế đến là phát triển những căn lành bằng cách tạo nhiều đức tính tốt như Từ, Bi, Hỷ, Xả (Hay gọi là Tứ Vô Lượng Tâm), và đức tính nhẫn nhục, trí tuệ. Do vì ngày nay con người đạo đức bị xuống cấp, khi xã hội càng phát triển thì chúng ta cứ lo làm, không có dành thời gian nhiều cho việc sinh hoạt chung. Với phương châm này giúp xây dựng và quan tâm cho nhiều người hơn. Như thế vừa phát huy cho ta và cho cộng đồng được lớn mạnh thêm về Tài và Đức. Hiện nay trong xã hội con người có hình thành rất nhiều tổ chức nhằm để tạo sự đoàn kết với nhau, tạo một năng lực lớn, vững mạnh, mà Phật giáo nếu hình thành tổ chức này thì sẽ được nhiều ưu thế hơn vì được gần môi trường Phật pháp, tiếp cận nhiều giáo lý cao thâm của đức Phật để chúng ta phát huy nhiều nhiều tài năng, trí tuệ cao siêu, và có được hạnh phúc cao thượng hơn. Khi ta tham gia chúng ta có được một năng lực dũng mãnh để đối diện trước những nghịch cảnh của cuộc đời như bịnh hoạn, hay những khó khăn trở ngạy trong công việc và cuộc sống. Nhờ có tham gia và tìm hiểu lắng nghe Phật pháp nên có những kiến thức trí tuệ nhận biết mà xử lý nghịch cảnh, khó khăn được tốt.
Tinh thần: Phải Tích cực tham gia, và tinh tấn, luôn trau dồi niềm tin thấy lợi ích của việc tham gia tìm hiểu Phật pháp để cố gắng duy trì không lơ là và giảm sút.
Mục tiêu văn hoá:
1). Hoà hợp cùng nhau phát triển xây dựng cho nhau, thương yêu nhiều người; và cũng tuỳ theo căn cơ mà quan tâm phát triển. Tuy nói hoà đồng bình đẳng, nhưng khi tổ chức đông và để cho có hiểu quả và trật tự ổn định bắt buộc phải dựa vào điều kiện để quan hệ đó là quy luật xã hội vì dù ta có bình đẳng nhưng bình đẳng ở chỗ nhân duyên mà hoá độ và khen thưởng. Còn người chưa hoá độ hay chưa khen là chưa có duyên và tuỳ người hướng dẫn có tâm rộng có sự tu cao thì nhìn tất cả để hoá độ được nhiều và không quên khen thưởng những người có thành tích tốt. Giáo lý của Phật dựa trên bình đẳng, Ngài không bỏ một ai dù ngheo, giàu; tốt, xấu; đẹp xấu…Ngài đều hoá độ vì dựa vào căn tánh nhân duyên chứ không dựa vào hình thức vì người nghèo mà họ có căn tu thì tích cực hoá độ trước còn người giàu mà họ chưa đủ duyên thì chưa hoá độ nếu có thì phải có phương tiện hoặc tình trường hợp đúng thời cơ rồi mới tiếp cận những người này thì có phước nhưng chưa tu thì ta phải dựa vào điểm yếu của họ để phát triển lên. Mà chúng sanh đối tượng ta hoá độ thì hằng ngày tiếp cận có rất nhiều dạng: già trẻ, giàu nghèo, trí thức kiến thức có khác, công nhân., học sinh, sinh viên..cho nên tuỳ đối tượng mà có pháp phương tiện tiếp cận khác nhau, và tuỳ vào điều kiện vật hay kiến thức mà ta có nhưng món đồ vật chất hay lời nói bài pháp khác nhau và tuỳ và năng lực trình độ mà ta bố trí Phật sự khác nhau rồi có sự khen thưởng khích lệ khác nhau… Nhưng có điều là ta đều thể hiện tâm bình đẳng thương yêu nhưng do người phàm chưa hiểu sâu còn phân biệt thì họ có cái nhìn chênh lệch khi đệ tử đông thì họ có sự khởi niệm không tốt với thầy làm thầy khó xử…vì thế vấn đề này phải khéo léo cẩn thận và tế nhị để không phiện muộn và xáo trộn trong tổ chức
2). Trung thực thẳng thắn, ngay thẳng, phải sống tốt, đúng theo tinh thần chánh pháp, không dối trá, không có thái độ, cử chỉ xấu không tốt, hay có ý đối nghịch;
3). Thân thiện với những ai chịu hợp tác tích cực nhiệt tâm, có niềm tin cống hiến phật pháp và tinh tấn tu tập
4). Những điều gì ta làm thực hiện thì không sợ, bảo vệ tới cùng. Cho nên khi thực hiện phải đảm bảo tốt để khi thực hiện được nhiều người chấp nhận điều ta làm là hợp pháp. Vì khi ta làm Phật sự hay nói điều gì phải biểu hiện ra ngoài do đó phải có sai phạm hay tổn phí về tài vật bỏ ra hay có liên quan đến người khác vì thế mà phải biết để chấp nhận. Và một điều là phải cẩn thận khi làm Phật sự nếu ta không đủ phước mà ra hoằng pháp thì ít người hoan hỷ. VD: Ta đi học là phải chịu nhiều về tài chính bắt buộc ta phải có nhiều khoản chi để. Bên cạnh còn phải quan hệ ngoai giao Phật tử (Nhưng tuỳ trường hợp và giai đoạn mà hoạt động nhiều hay ít khi ta còn nhỏ nên trau dồi phạm hạnh tài trí khi đủ lớn và đủ niềm tin mới hoạt động tích cực, còn bây giờ là hoạt động phạm vi nhỏ và có giới hạn). Tuy quan hệ phạm vi nhỏ nhưng ta hoạt động cũng giống một tổ chức lớn do đó cũng cẩn thận chọn người và nên đối xử tốt với nhiều người không phân biệt giàu nghèo. Đối với trường hợp đệ tử thì có chế độ quan tâm khác (Tuyệt đối vật chất ta không nên người nào ta thương hay làm giỏi tu tốt là khen mà khen là để khích lệ phát triển sự tu khi khen phải đồng đều. Người có tu thì hạn chế vật chất chỉ người tại gia tuy họ tu nhưng còn gia đình thì ta cũng nên hỗ trợ về vật chất. Còn Phần phát triển thì tất cả ai cũng đều cho phát triển pháp như nhau, đều cho họ nhận được pháp tu thấy được đường lối tu tập đó là oai nghi, các giáo lý căn bản và tập làm quen môi trường tu cao hơn... Và do tuỳ căn cơ và nhân duyên nên có nhiều hình thức quan tâm khác nhau để họ đến tu tập, do ta còn nhỏ chưa có tổ chức hoạt động thì cách hoá độ hơi phát sinh, khi nào có tổ chức thì có sự công bằng và để lãnh đạo quản lý được tổ chức hội chúng ổn định là một vấn đề khó, vì nếu ta thiếu niềm tin đức độ thì lời nói ta thiếu niềm tin dù ta có phân tích những họ không nghe. Còn có đức độ rồi thì dù ít giải thích và đối xử có chênh lệch họ cũng hoan hỷ và giảng giải sâu cho họ hiểu rộng để không còn chấp hình tướng phân biệt so sánh phân bì vì đến chùa để tu chứ không so đo, người trụ trì do vì con đông thì thầy có sự chênh lệch cho những người mới tu, con đối với người tu lâu chắn chắn phải hiểu thì ko còn phân biệt. Nhưng đâu phải ai cũng tu lâu là hiểu cho nên mới xẩy ra chuyện thầy trò trách mọc giận nhau.
5). Hướng đến mục tiêu giúp cho họ nhận được cứu cánh của việc tu nhận rõ được con đường để ra đi nhẹ nhàng lúc lâm chung và ngay hiện tại. Và nói họ rằng: “Muốn an vui và hạnh phúc thì phải hướng đến những hành động thiện lành và tâm phải thành kính quy ngưỡng thì việc làm mới thành tựu mỹ mãn.
6). Phải biết nguyên tắc để trình bày hay nói:
Nhìn vào thực tế có mặt + với lý thuyết đã học rồi kết luận, đánh giá, cụ thể: là biết cách thức để làm cho đúng, hợp pháp và thấu suốt hay chỉ cho người biếu cách thức để thực hiện, giúp cho họ biết được nội quy
Khi trình bày ta nói được phần dẫn nhập, có logic, bố cục và cho từng đối tượng, trình độ căn cơ mà có cách dẫn nhập khác nhau. Khi nói âm thanh phát ra phải rõ ràng ngôn ngữ chuẩn sát, nắm được nội dung cần nói..Bên cạnh còn dùng sự liên tưởng, liên hệ, liệt kê, phân tích và chú giải thuật ngữ. Sau đó có thể nhớ những phần để trình bày có thể dẫn chứng kinh hay những câu kinh, kệ về lời dạy của Phật hay chư bồ tát và tổ sư… để triển khai làm rõ buổi nói pháp.
Đối với một bài pháp có thời gian dài thì trình bày chi tiết có dẫn chứng, còn buổi học giáo lý thì nói cho phù hợp
Kiến thức cần nắm cho nhiều nhưng phải hệ thống các chủ đề, đề tài để khi nói hay trình bày mà biết sử dụng liên hệ hợp lý.
Trong bài giảng ta có thể trình bày ba phần, vd nói về con ơn cha mẹ thì nói: phần 1 nói về công ơn của cha mẹ bao la rất sâu dầy (dẫn chứng mẫu chuyện của người mẹ hay đọc những câu thơ liên quan), Phần 2 là nói đến sự biết ơn và đền ơn vì công ơn cao sâu nên người con phải thấy để đền ơn ví một người nào mà biết ơn chính là gần Phật hay sự quý giá của vong hoa đeo cổ, huy chưng quý giá nhưng không bằng sự đền ơn và biết ơn. Phần 3 là sự cúng dường với tâm thành kính, hết lòng ( thành kính là phước báu, vd: một đại thí chủ của đức Phật là bà già đã dành dùm một chén cơm từ bàn tay đã lột những hạt để có chen cơm cúng dường nói lên sự thành kính của một bà già ngheo) Vì thế chúng ta cúng trên thực tế đã làm được nhưng để thành tựu thì giữa chư Tăng hay Phật tử phải tâm thanh tịnh và trong sạch thì kết quả mới cao. Phần 4 là chứng minh công đức và cầu nguyền sự cúng dường được thành tựu.
Buổi nói chuyện gồm có: Lời tán thán chứng minh công đức đã làm được vì đây là việc làm rất cần thiết và đầy ý nghĩa và đúng chánh pháp (dẫn chứng: người đời thường hay tổ chức mặn khó gì mà làm chay vì nếu ta làm mặn gây thêm tội lỗi cho người chết và ta cũng bị quả báu, cho nên chúng tạo nhân lành là chúng ta có trí tuệ hiểu được nhân quả và có niềm tìn tam bảo hiếu được sự vô thường của vạn vật và biết các pháp do nhân…). Và nhân cơ hội này chúng ta còn tạo cho gia đình làm quen Phật pháp và tạo điều kiện cho người thân ăn chay và quy y hướng về 3 ngôi quý báu, có điều kiện để nghe pháp biết được con đường tu học. Chúng ta biết cúng là dâng cúng dường là nuôi dưỡng nghĩa là cung cấp thức ăn vật bằng phương pháp lành rồi dâng cúng thành kính để nuôi dưỡng chư Tăng tu học lúc đó chư có thời gian tu đề gia tâm chú nguyện cho Phật tử được nhiều công đức tạo mãnh đất phì nhiêu cho Phật tử gieo trồng. Chúng ta biết một người sanh ra đầy đủ các là khó huống chi là còn gặp được Phật pháp lại còn khó hơn. Do đó mà gia đình đã có đầy đủ nhân duyên nên đã cung thỉnh chư tăng đến tư gia để thành tâm cúng dường và lắng nghe lời giáo hoá để hiểu rõ hành trì tu học để bớt đi những khổ đau còn giúp ta phát triển những hạnh lành biết đoàn kết anh em với nhau để tu học thì đó mới đền đáp phần nào công ơn cha mẹ. Trong kinh đức Phật có hai hạng người ta không thể trả ơn và đền ơn đủ đó là cha và mà dù ta có gánh cha mẹ đi khắp hòn núi Tu di cũng không trả nõi vì công ơn cha mẹ cao hỏn trời biển. Chúng ta có cách là khi cha mẹ còn sống ngoài việc quan tâm chăm sóc miếng ăn vật uống lại còn hướng dẫn cha mẹ biết quy y tam bảo và gìn giữ tu hành hầu như thế mới đền ơn đủ. Cuối cùng thì hôm nay Quý Phật tử cũng gia đình đã nhận rõ Phật pháp và có niềm tin kiên cố nên đã cung thỉnh chư Tôn đức Tăng quang lâm tư gia để hồi hướng cho thân bằng quyến thuộc… hầu để đền đáp công ơn. Thay lời chư Tôn đức Tăng Ni cầu nguyện Tam bảo và chư Bồ tát gia hộ và chứng minh công đức lành mà gia đình làm được nguyện cầu có sở nguyện cho Phật tử thành tựu viên mãn cuối lời kính chúc cho gia đình luôn bình an và tinh tấn tu tập để đem lại an lạc hạnh phúc lâu dài.
7). Trường hợp nói pháp: Nếu là đệ tử thân biết thì nói chuyện thân mật còn nếu là người là mà được ai giới thiệu đến để tìm hiểu pháp thì ta cũng nói và trả lời hết lòng. Còn ko thì cho vô nghe pháp chung với hội chúng
Do vì ở chung trong một tổ chức nên phải để ý và quan tâm cho nhau, theo dõi quan sát để tiếp cận trao đổi phát triển xây dựng cho nhau. Và cũng tùy đối tượng và nhân duyên mà có cách tiếp cận khác nhau. Ví dụ: Những người nào thân thì tiếp xúc nhiều còn người ko thân thì chỉ quan tâm khi bịnh đau hay cần thiết.
Và để ý những Phật tử nào đã thân cận và ủng hộ ta và có thái độ tốt với ta để sau này giúp đỡ và quan tâm lại còn những người không quan hay có thái độ xa lạ thì ta cũng quan tâm nhưng có thời gian và xem coi họ có chịu tham gia với ta ko?
8) Khi người đã tham gia rồi ta đưa ra tình huống: giữa thầy và bạn chọn ai. Đối với thầy rất dễ vẫn cho tiếp xúc với bạn nhưng giờ tu thì phải theo thầy và việc theo thầy học pháp là nên làm, còn nếu trường hợp là bạn thân và việc làm cần để tiếp xúc với bạn thì thầy phải cho gặp bạn.
Hoạt động: Trước tiên là làm quen Phật pháp tìm hiểu kinh sách và nghe giảng những kinh nghiệm của lối sống tu học. Tham gia những khoá tu, dành thời gian xem băng đĩa pháp, nắm một số giáo lý căn bản như: Năm giới của người Phật tử tại gia, Quy y Tam bảo, giáo lý Nhân quả, Nhân duyên, Tứ diệu đế, Bát chánh đạo, Nghiệp báo luân hồi tái sanh. Do tổ chức mới bước đầu thành lập gầy dựng nhân lực và quy mô phát triển, nên chủ yếu hoạt động dựa trên vấn đề cộng tác tham gia với các hoạt động tổ chức khác. Khi các tổ chức khác có hoạt động gì thì chúng ta tham gia để vừa học hỏi phát huy không bỏ phí thời gian của mình, vì ngày nào ta tham gia vào tổ chức đã hướng về Phật pháp rồi mà không chịu tích cực tham gia hoạt động hay tham gia tu học thì bỏ lỡ cơ hội rất phí và tổn phước của nhiều người lo cho mình.
Do hiện giờ các bạn đều là sinh viên hay là nhân viên đi làm nên không có thời gian nhiều. Nhưng ở đây Ban chủ nhiệm chỉ mong muốn các bạn luôn duy trì trong mọi thời gian rảnh từ việc học hay việc làm vừa tạo cho mình sự thư giản mà còn phát huy những thiện lành nhiều công đức phước báu tu học của việc tham gia tổ chức này.
Công tác: Trong tổ chức phải có trưởng nhóm đóng vai trò là chủ nhiệm, dưới là các ban để thay thế các công tác Phật sự và đảm nhiệm các các việc cần thiết, gồm các ban như: Tài chính-thủ quỹ, Nhân sự; Chăm lo đời sống các thành viên: như lo ẩm thực, bịnh hoạn, hỗ trợ khó khăn về tài chính hay tinh thần; Các vấn đề hữu sự ma chay, Ban trợ duyên về Phật pháp như: phương pháp hộ niệm tụng kinh, hướng dẫn tu học…, Ban phụ trách về giáo lý hướng dẫn tu học, Ban hoạt động sinh hoạt trong tập thể, Ban đối ngoại.
Chúng ta cần biết nhiều pháp để biết cách làm đạo ngày nay cho hợp lý không sai đạo lời dạy của Phật mà cũng thích hợp cho nhiều người và tạo cho họ sự tinh tấn tu tập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét